[Personal] Chinh phục núi Munsu - BeeLab

Sunday, October 15, 2017

[Personal] Chinh phục núi Munsu

Tôi không có thói quen viết review cho các chuyến đi của mình vì không có nhiều thời gian mà chỉ cảm nhận chúng và mỗi người sẽ có những cảm nhận khác nhau về những gì họ trải qua. Khi ở Việt Nam tôi không có nhiều cơ hội để trải nghiệm và đến được nhiều nơi, nhưng khi tôi đến Hàn Quốc này tôi bắt đầu có muốn viết về những nơi mình đến để xem như "mytripmemorry".  Bây giờ tôi viết về thành phố nơi tôi có một chỗ trong đó. Tôi sống ở Ulsan là thành phố công nghiệp ở biển phía đông nam và sức mạnh kinh tế của Hàn Quốc. Tháng mười, thời tiết không quá lạnh, đủ ấm và khô để người dân xứ sở kim chi bắt đầu mùa leo núi với những cuộc hành trình đều đặn mỗi tuần…Núi Munsu nằm bên cạnh sân vận động quốc gia Munsu (nơi từng tổ chức World Cup 2002) và Trường đại học Ulsan. 
Sân vận động Munsu


So với hàng trăm ngọn núi khác, Munsu không quá nổi tiếng, với độ cao ở mức trung bình. Nhưng do đường mòn thoải và nhiều cảnh đẹp, nó là địa chỉ leo núi quen thuộc mỗi dịp cuối tuần của người dân địa phương. 
Đỉnh núi Munsu nhìn từ sân vận động

Mùa này thời tiết vẫn còn ấm nên tôi quyết định xuất phát lúc 10h sáng. Giống như nhiều ngọn núi ở Hàn Quốc với nhiều đoạn đường chỉ toàn vách đá, để leo được lên đỉnh Munsu mọi người phải chuẩn bị giày đế cứng và vải mềm để thoải mái nhất. Đường mòn lên đỉnh Munsu không quá dốc với đoạn đường dài gần 6km. Dọc đường, không cần tinh ý cũng cảm thấy thú vị với cách tạo lập đường leo núi của người dân nơi đây.
Hoa quả do dân địa phương tự trồng

Dọc đường, thỉnh thoảng lại gặp các nhóm leo núi, tại những khoảng trống hay tản đá họ ngồi để nghỉ ngơi. Người Hàn coi việc leo núi chỉ như một cách thư giãn, rèn luyện ý chí và sức khỏe. 

Riêng tôi đã lâu mới chinh phục lại như vậy. Đã đến lúc "đếm" nước rút là khi thấy ông thầy này đứng gõ mõ và sau đó đoạn có 1000 bậc thang gỗ!
Dấu hiệu nhận biết nước rút
Hình này là đoạn đẹp nhất
Và cuối cùng cảm giác chinh phục đã đến, cảm giác đứng trên cao nhìn xuống thành phố với không khí lành lạnh của mùa thu


 Trên đỉnh núi còn có nhiều hoa và cỏ lau.

Đã đến lúc xuống tôi không đi đường cũ mà đi con đường khác, con đường ngang qua 1 ngôi chùa cho dùng cơm trưa miễn phí. Nhưng vì hì hục mãi sau 12h30 mới đến đỉnh núi khi đến chùa đã quá giờ trưa nên tôi chỉ được lót dạ vài cái bánh bột gạo phủ đậu phộng 
Và làm cóc nước suối thiên nhiên cũng no bụn

Con đường xuống ngắn hơn và đường dễ đi, chắc là mọi người nghĩ sẽ thoải mái. Ôi thôi với tôi đó thì nó quá mệt vì chân đã đau và cảm giác đi xuống có vẻ phải dùng nhiều sức giữ thăng bằng hơn đi lên.
và thêm hơn 2 giờ đi bộ nữa tôi đã tìm thấy cái này
Xịt bụi cho sạch giầy
Về nhà với 1 cảm giác chinh phục, một mớ hạt dẽ và hoa dại bên đường